Bên bà ngoại, anh lại là "thằng cháu" nhỏ
1. Mang cả hồn quê thổi vào bệnh viện
Bước chân qua hơn 20 quốc gia, đi trên hàng ngàn, hàng ngàn con đường thẳng tắp, nhưng với anh, con đường đẹp nhất vẫn là con đường về quê nhà Đồng Tháp. Đường vào nhà, nhỏ thôi, hai xe hơi tránh nhau cũng đi chậm, nhưng nơi đó, cả một thời tuổi thơ vô giá của anh.
Dọc đường về quê, đi trên con đường làng nho nhỏ, anh hào hứng, nhắc về kỷ niệm những ngày cùng đám bạn, è cổ đạp 30 cây số đi học thêm ở Sa Đéc. Nhắc về ngày đó, là nhắc về cả trời kỷ niệm. Đến giờ, anh vẫn ơn anh chị, chịu thiệt thòi nghỉ học đi làm sớm, phụ ba má lo cho các em học hành đến nơi đến chốn.
Bước chân của anh như nhanh hơn, ánh mắt như reo vui khi bước chân đến cổng chào, băng qua cái cầu nhỏ để bước về nhà. Ngôi nhà in dấu tuổi thơ mà khi xưa, còn đi học, “anh hay bơi qua bờ bên kia để đến lớp”.
Cũng như bao nhiêu bà mẹ quê miền Tây, mẹ anh, đã chuẩn bị từng giỏ trái cây trĩu quả, ngay khi nghe tin con trai về nhà. Hai tuần một lần, anh về thăm ba má, mà lần nào gặp anh, ba má cũng chuẩn bị nào bánh, nào trái, đến ly trà đá pha đúng ý con trai cũng tự tay bà rót ra cho con uống.
Mẹ - người trao tặng cho anh cuộc sống
Cha - người dạy cho anh lòng yêu thương và cách sống ở đời
Bên cạnh ba mẹ và "thế hệ ngành y thứ hai " - cháu gọi anh bằng cậu cũng đang học bác sĩ
Anh thì ào ào, ngó ngó, dòm dòm như khám bệnh cho cha mẹ bằng ánh mắt yêu thương, anh nhắc ba uống thuốc, nói với ngoại, “Bà nhớ uống mỗi ngày, hết thuốc con lại mang về”.
Rồi anh sục ra vườn, bắt đầu “chương trình xin xỏ”. Anh xin cái cây, gốc hoa... “chiết cho con để trồng ở bệnh viện mới nha ba”. Tới ngoài cửa, gặp giống hoa mới, anh xin luôn “cho con vài chục gốc nha, trồng cho xanh bệnh viện”.
Anh muốn đem cả bầu trời bình yên tuổi thơ đến gieo mầm ở bệnh viện mà các anh đang dồn hết tâm huyết để hơi ấm của tình yêu thương phủ kín bệnh viện mới sắp ra đời.
Anh muốn bệnh nhân, cảm nhận được cái tình như “được về nhà cho mẹ cha chăm sóc khi mệt mỏi”, để cảm thấy an lòng, ấm áp khi đến với bệnh viện của các anh.
Hai cha con đang đi chọn cây, chuẩn bị đưa về trồng ở bệnh viện mới
2. Gia đình, chỉ gia đình nhỏ của mình... chưa đủ
Nhiều biểu ngữ “Gia đình là tế bào xã hội”, cổ vũ mọi người hướng về “Chăm lo gia đình hạnh phúc”. Sau những giờ làm việc cật lực, ai cũng muốn được quây quần bên mâm cơm nóng của gia đình mến yêu.
Thế mà, có một ông tiến sĩ - bác sĩ thường nhắn tin “khất” các bữa cơm sum họp như thế: “Anh phải đi mổ. Ba mẹ con ăn trước nha”, hay “Anh xin lỗi, có hai ca cấp cứu, anh phải đi ngay”…
Ban đầu còn nhắn tin, sau riết thì quen dần, việc anh về ăn cơm chiều với gia đình đã trở thành “xa xỉ”.
Anh là ai và anh nghĩ gì về gia đình: “Anh là thợ sửa mạch máu não bị hư hỏng” bất kể đó là ai, sang giàu hay nghèo khó. Đứng trước bệnh nhân, trái tim anh ra lệnh: Cứu! Bằng mọi giá cứu sống, trả bệnh nhân về với cuộc đời.
Anh sở hữu đôi bàn tay khéo léo xử lý can thiệp nhiều nhất các ca cấp cứu mạch máu não bằng DSA. Hàng ngàn bệnh nhân đã trở về từ cõi chết nhờ bàn tay và tấm lòng nhân hậu của anh.
Trong công việc, có lẽ anh ít khi phải áy náy, càng không có chữ ân hận. Bởi lúc nào, bất cứ lúc nào, bệnh nhân cần anh cũng hết lòng, cũng tận hiến hết sức lực cho người bệnh.
Nhưng anh thường xuyên cảm thấy có lỗi khi nghĩ về những thiệt thòi của vợ con và những lần anh thất hứa khi bị cuốn vào các ca cấp cứu, “bỏ qua” những buổi sinh hoạt đầm ấm của gia đình…
Sức lực của anh đã để lại nơi phòng mổ nơi có những ca xuất huyết mạch máu não nguy kịch ngàn phần chết chắc…
Có chị là hậu phương vững chãi, luôn đồng hành, sát cánh anh càng thấm thía câu "Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn".
3. Nhận “đáp trả”
Bạn sẽ làm gì khi được đưa trở lại cuộc đời sau 1 cơn thập tử nhất sinh?
Trả ơn. Dĩ nhiên, ai cũng muốn trả ơn anh.
Không nhiều đâu, chỉ hơn 5.000 ca được anh can thiệp cứu sống kịp thời.
Nhiều bệnh nhân sau khi trở về từ cõi chết, muốn được cùng anh làm điều gì đó thật ý nghĩa cho cộng đồng, cho cuộc đời. Anh có ngay danh sách dài những “những bệnh nhân nghèo, không tiền đóng viện phí”. Tuyệt đối không nhận cho riêng mình, anh chỉ là cầu nối để “nước từ chỗ cao chảy xuống thấp, cho tình yêu thương lan tỏa, cho người cạn túi vẫn có cơ hội được cứu sống”.
Anh được báo giới tặng danh hiệu:Người “ăn xin” cho bệnh nhân tài nhất.
4. Thích “nhân bản” bác sĩ
TS.BS Trần Chí Cường trong một hội thảo về đột quỵ ở Cần Thơ
Không chỉ truyền đạt trên giảng đường đại học Y Dược TPHCM, anh còn đi gom từng học trò lại, để “nhân bản”.
Phương châm của anh “Một mình sẽ không đi xa được”. Nếu người ta thường giấu nghề, chừa lại chút gì đó cho mình “khác biệt” thì anh ngược lại: Muốn nhân bản càng nhiều càng tốt. Anh hồ hởi, kêu gọi, mời các chuyên gia cấp cứu đột quỵ khắp năm châu đến Việt Nam truyền dạy.
Phòng đào tạo chuyển giao là nơi anh đặt nhiều tâm huyết nhất. Hệ thống máy móc và cáp của bệnh viện đảm bảo cho các ca khó, bệnh nhân được kết nối hội chẩn với các chuyên gia giàu kinh nghiệm khắp thế giới.
Anh muốn bệnh viện trở thành trung tâm đào tạo quốc tế, để trong những năm tới Việt Nam sẽ có hàng ngàn bác sĩ giỏi cấp cứu đột quỵ. Càng nhiều bác sĩ biết kỹ năng xử lý cấp cứu đúng bài bản càng tốt.
Anh khát khao đến ngày mỗi bác sĩ khoa cấp cứu của các tuyến quận, huyện đều thông thuộc kỹ năng và xử lý đúng tình huống để “Không còn những người ra đi tức tưởi, oan uổng do cấp cứu sai, mất đi cơ hội quay lại cuộc sống”.
Mắt anh sáng rực khi nói về những quy trình cấp cứu đột quỵ được chuẩn hóa ở các nước phát triển, đến những chiếc xe là phòng cấp cứu thu nhỏ, đến nước Áo, mỗi người dân đều biết được khu vực nhà mình, nếu đột quỵ phải đi đâu.
Bệnh viện chưa đưa vào hoạt động, nhưng cảm tấm lòng của anh, một mạnh thường quân đã xuất tiền mua tặng 1 xe cấp cứu đạt chuẩn cấp cứu đột quỵ quốc tế, trị giá 1 tỷ đồng.
Vốn tính rạch ròi, anh lên kế hoạch “miễn phí” cho tất cả các ca bệnh cần vận chuyển bằng xe này, chỉ tính phí bảo trì và tiền đổ xăng.
5. Con người của hành động
Cuối tuần, rời phòng mổ anh lại dành thời gian cho công trình bệnh viện đang xây dựng
Nếu ai biết được, giá đất nơi đang xây dựng bệnh viện còn “cao hơn vàng”. Vậy mà anh xin 4.000m2, ngọt ơ.
Ôm theo hồ sơ thành lập bệnh viện đột quỵ đầu tiên ở đồng bằng sông Cửu Long, anh đặt lịch xin gặp lãnh đạo tỉnh Cần Thơ. Chỉ thế thôi, "cung - cầu" gặp nhau. Một bên "khoái cứu người", một bên đang "khát người cứu dân". Thế là giao luôn 4.000m2 đất.
Có đất, có vốn đầu tư, khởi công rẹc rẹc. Thi công rốt ráo. Nhanh nhưng không hề ẩu.
Bệnh viện đổ đến sàn thứ nhất là anh nghĩ ngay đến hệ thống cano cấp cứu, xuyên qua các tuyến rạch chằng chịt ở Cần Thơ đưa bệnh nhân đến kịp thời.
Trải qua nhiều chuyến công tác học hỏi ở khắp các bệnh viện trên thế giới, anh hiểu sâu sắc, từng bước đi từng giây phút trong cấp cứu đột quỵ là sinh tử. Anh tham gia thiết kế bản vẽ bệnh viện đảm bảo: Bước ngắn nhất từ phòng bác sĩ đến giường bệnh.
Hiểu tâm lý căng thẳng của bệnh nhân, anh cho thiết kế sáng và thoáng, thông gió trên từng ngóc ngách của bệnh viện. Anh tối ưu hóa công năng sử dụng trên từng cm2 nền. Hạn chế tiêu hao điện năng, tiết kiệm điện mà bệnh viện vẫn “dư dả” ánh sáng và gió mát tự nhiên.
Vô trùng - khu vực chống nhiễm khuẩn là phần anh chú tâm nhiều nhất. Đón từng hướng gió, chuẩn bị từng hệ thống áp suất không khí, lót sàn bằng chất liệu epoxy (không có đường ron, kháng khuẩn, dễ lau chùi). Hệ thống tủ đựng quần của nhân viên y tế cũng thiết kế hai mặt cách biệt, mặt bước vào để trang phục cá nhân và cửa tủ bên trong phòng dành cho trang phục vô trùng khi bước vào phòng mổ.
Để hạn chế đến mức thấp nhất tình trạng nhiễm khuẩn, bệnh viện có hẳn hai hệ thống thang máy khác biệt. Thang máy dành riêng cho bệnh phẩm và một hệ thống thang máy khác dành để vận chuyển dụng cụ đã tiệt trùng.
Trang phục khi nằm viện, khám chữa bệnh cũng được hấp, tẩy trùng, đóng gói kỹ. Cầm bộ quần áo phẳng phiu thơm thơ sẽ xóa bỏ cho người bệnh cảm giác “ớn ớn khi mặc đồ bệnh viện”.
Có thể nói, mỗi cuối tuần, sự xuất hiện của anh ở công trình thi công Bệnh viện Đột quỵ Tim mạch Cần Thơ làm không khí sôi động hẳn lên. Quần xắn ống thấp ống cao, bước đi thoăn thoắt, đến thẳng những vị trí cần kiểm tra. Quyết liệt, dứt khoát, không khoan nhượng, anh nhắc điều chỉnh từng chi tiết chưa hợp lý về độ cao họng thoát nước thải, cái bản lề cửa phòng DSA cánh bên phải mở kéo vào trong để tiện dụng khi đưa bệnh nhân vào bằng băng ca...
Cứ tưởng ông bác sĩ lâu nay chỉ quen ánh đèn phòng mổ, không ngờ lại quá linh hoạt, không “gà mờ” chút nào từ thiết kế đến giám sát thi công.
Không có các khoản bồi dưỡng, thù lao, chỉ có tinh thần quyết liệt:“Anh em ta có thể chết đi theo thời gian nhưng bệnh viện phải tồn tại ít nhất 100 năm nữa”.
Công trình của anh, có sự chắc chắn trong từng viên gạch, từng mẻ xi măng cứng ngắc, từng công năng trong hệ thống dây chờ của các mạng lưới internet, khí cấp cứu, monitor tổng…
Cầm những búi dây chờ đến 30 cọng, anh giải thích rõ ràng công dụng của từng sợi.
Anh nói chắc: “Tính trước, hạn chế đến mức thấp nhất việc đập phá, sửa chữa sau này”.
Kiểm tra từng sợi dây cáp
Hệ thống khí cấp cứu, đã đủ...
6. Xông vào mọi mặt trận
Bước chân vững chãi của anh lùng sục từ nhà kho của Osaka để mua canô tái sử dụng làm canô cấp cứu, rồi anh tìm ra cả nơi bán máy tính second hand, hàng nội địa của Nhật về cho các nhân viên văn phòng “rẻ, mà bền khỏi nói”.
Tâm của anh sáng như tấm gương, anh sống tự nhiên: Cái gì rẻ nhất, tốt nhất là anh gom về cho bệnh viện. Phương châm: Tiền chi ra ít nhất mà chất lượng tốt nhất.
Đối tác luôn dành cho anh sự kính trọng bởi nhân cách và làm việc hiệu quả, thông minh
Có ai ngờ ông tiến sĩ y khoa lại có lúc kéo cả một xưởng cơ khí về nhà. Anh cùng các kỹ sư cơ khí mày mò các mẫu giường, ghế của bệnh viện nước ngoài, rồi đi lùng mua inox loại tốt nhất… chế ra những chiếc giường inox hiện đại sáng choang mà giá thành chỉ bằng 1/3 thị trường.
Giữa bộn bề của khái niệm rất hot trong xây dựng cơ bản “chiết khấu, huê hồng” nhưng trên con đường anh đi, không hề lưu dấu của 2 từ này.
Không có “phần trăm chiết khấu, thối lại”… các nhà sản xuất tự nguyện giảm giá tối đa, vì “nhìn vào mắt ông ấy tôi thấy hừng hực ngọn lửa của sự tử tế, của một bác sĩ khát khao cứu người”, vị tham tán người Đức đã phát biểu như thế trong buổi lễ ký kết tài trợ của Siemens cho Bệnh viện Đột quỵ Tim mạch Cần Thơ. Anh đã thương lượng mua được những cái máy chỉ với 100 tỷ thay cho giá bán chính thức toàn cầu là 130 tỷ đồng.
Ở cạnh anh, đồng hành với anh, người ta bỗng quên đi lợi ích cá nhân, quên hết những toan tính nhỏ nhoi đời thường.
7. Tiếp tục đồng hành cùng AloBacsi
Nhiều năm nay, AloBacsi luôn là bạn đồng hành cùng TS.BS Trần Chí Cường
Đồng hành với Hội Can thiệp thần kinh do anh làm chủ tịch từ những năm trước (Hai lễ ký kết quan trọng giữa các bên: Công ty Việt Cường - Siemens Healthineers và AloBacsi.vn - SIS Việt Nam), cho đến nay, mọi hợp tác giữa AloBacsi với anh, với Hội đều là hợp tác phi lợi nhuận.
AloBacsi vinh dự được anh tiếp tục chọn đồng hành trong vai trò truyền thông Bệnh viện Đột quỵ Tim mạch Cần Thơ. “Hợp tác không thời hạn, cùng vì cộng đồng nhé”, anh cười với ánh mắt rất hiền.
Phi lợi nhuận - đó là điều khoản ghi rõ ở “dự toán chi phí”. Đồng hành cùng anh trong hành trình vô cùng ý nghĩa,AloBacsi chúng tôi coi đây là một phần quan trọng trong sứ mệnh kết nối giữa người bệnh - chuyên gia, chung sức vì miền Tây.
Hồng Tâm